Tên thị vệ từng bị ta trêu ghẹo nay đã lên ngôi Hoàng đế.
Ta cảm thấy hắn có chút bản lĩnh, hắn lại cảm thấy ta chẳng ra gì.
Vì giữ mạng, ta trốn chạy từ sáng đến tối, lạnh đến run cầm cập, hắn cũng đuổi theo từ sáng đến tối, tiện tay cởi áo choàng ném lên người ta.
Ta cứng cổ gào lên đầy bất mãn: "Muốn giết muốn chém gì cũng mặc ngươi, cùng lắm mười tám năm sau ta lại là một hảo hán."
Tiểu thị vệ siết cổ ta: "Giết nàng chẳng phải lời cho nàng quá sao?"