Tỷ tỷ của ta là đích nữ của phủ Tể tướng, luôn tự hào bản thân như một tiên nữ thanh cao, không vướng bụi trần.
Ngày phủ bị tịch thu gia sản, ai nấy đều lo giấu vàng bạc châu báu, chỉ có tỷ tỷ lại ôm khư khư cây đàn cũ rích.
“Các người tranh giành tới lui, không sợ mất đi phong thái của gia tộc danh giá sao? Hoàn toàn không màng đến lễ nghĩa liêm sỉ, làm ô uế mặt mũi tổ tiên nhà họ Tô!”
Sau đó, chúng ta bị liệt vào nô tịch, ta cố sống cố chếc ôm lấy chân Thành Vương, người từng bàn chuyện hôn sự với ta, cầu xin gã cứu giúp.
Tỷ tỷ mắng ta mất đi khí tiết, lại còn cúi đầu trước kẻ thù đã tịch thu gia sản nhà mình, miễn cưỡng theo ta vào vương phủ làm nô.
Về sau, ta nỗ lực từng bước leo lên, trở thành thiếp của Thành Vương, khi sắp đến lâm bồn, tỷ tỷ lấy cớ chăm sóc ta, trước mặt Thành Vương đàn một khúc nhạc kinh hồng, cướp đi trái tim của gã, trở thành trắc phi.
Ta tức giận đi chất vấn tỷ, tỷ lại nói ta ghen tuông, thậm chí còn đố kỵ với chính tỷ tỷ ruột của mình, thật là không có giáo dưỡng, nên đã phạt ta quỳ rất lâu, còn bảo rằng làm vậy là vì ta, ta không được phụ lòng tỷ ấy.
Sau đó ta bị động thai khí, vì khó sinh mà mất máu dẫn đến tử vong, một xác hai mạng, chếc oan chếc uổng.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày bị tịch thu gia sản.