Mẫu thân ta luôn thích dùng ta để tâng bốc biểu tỷ.
Lúc nhỏ ta không biết viết văn, bà lại bắt đầu so sánh ta với biểu tỷ biết làm thơ kia.
Sau đó bà còn trào phúng ta trước mặt mọi người: “Chẳng có chút tài cán nào, sao ngươi xứng làm tiểu thư khuê các cho được?”
Chờ đến khi ta giành được hạng nhất trong kỳ khảo thí dành cho nữ tử, người khác đều chúc mừng bà mà bà lại khịt mũi coi thường.
“Biết đọc sách thì có ích lợi gì, tính tình nha đầu kia vốn nóng nảy, phẩm hạnh còn kém.”
“Không giống biểu tỷ của nàng, sinh ra đã xinh đẹp, tính tình nhu thuận, nếu thành hôn nên cưới thê tử như thế chứ.”
Việc này truyền đến tai Thái Hậu, bà ấy vốn muốn ta làm Nhiếp Chính Vương phi, nghe xong liền muốn đổi thành biểu tỷ.
Trong lòng ta mất mát, mẫu thân ta lại nhếch miệng cười nói:
“Mẫu thân chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Trong cung hiểm ác, cô nương bình thường như ngươi gả đi tất nhiên sẽ bị người ta ghét bỏ. Tốt nhất vẫn nên để biểu tỷ ngươi chịu khổ đi.”
Ai ngờ Nhiếp Chính Vương vẫn cầu thân với ta.
Sau khi mẫu thân ta biết được, bà đột nhiên tổ chức yến tiệc trong hồ hoa sen.
Đến giữa yến tiệc, bà cố ý đẩy ta xuống nước rồi lại cao giọng kêu cứu thu hút nhiều người vây xem.
Ta bị tất cả mọi người nhìn thấy bộ dáng ướt sũng lúc rơi xuống nước, bà lại khóc lóc nói ta không còn trong sạch, náo loạn đến nỗi mọi người đều biết.
Vì thế, biểu tỷ đã trở thành Nhiếp Chính Vương phi, ta thì được đưa vào đạo quán thanh tu.
Đạo quán âm lãnh, ta qua đó không bao lâu đã mắc bệnh, rời khỏi nhân gian.
Trước khi chết, ta mới biết được biểu tỷ đúng là hài tử do mẫu thân ta và cữu cữu tư thông sinh ra.
Mở mắt ra lần nữa, ta trở về trước khi rơi xuống nước.