Tôi xuyên thành một tên tra nam bỏ vợ bỏ con, lúc nào cũng nhớ mãi không quên về bạch nguyệt quang, lăng nhăng không dứt.
Trong buổi họp mặt gia đình, bạch nguyệt quang sau lưng tôi mím chặt môi, đáng thương vô cùng: “Thôi, chị Mạnh cũng không cố ý hất nước trái cây lên người em đâu…”
Cha mẹ bên cạnh thì cười lạnh mỉa mai: “Loại đàn bà không ra gì.”
Bạn bè bên cạnh nói với giọng đầy ác ý: “Mạnh Tư Nguyệt, trước kia đã thích làm mấy trò này rồi, bây giờ vẫn tưởng Giang Mục Ngôn sẽ mắc bẫy à?”
Nói xong, một đám người nhìn về phía tôi, ra hiệu bảo tôi nói gì đó.
Còn tôi nhìn cô gái đứng đối diện, theo phản xạ nói “Chào em, bà xã.”