Bởi vì ngủ quá nhiều nên thần linh đã bắt Chu Kỳ Minh xuyên không sang thế giới mới làm lại cuộc đời, đi cùng cậu còn có hệ thống nhiều chuyện.

“Nhưng mà thần linh ơi, tôi có thể thay đổi bằng cách nào với cái hệ thống này vậy?”

“Tự suy nghĩ.” – Ông hờ hững trả lời cậu.

“???”

Đã thế ông ta còn đẩy cậu vào thân thể của một tên nhóc chưa tròn năm tuổi nữa chứ! Nói chuyện còn chưa xong chứ đừng nhắc tới việc thay đổi! Thậm chí cả trí óc cũng bị hạn chế, suy nghĩ cũng là của đứa nhỏ năm tuổi.

.

Nhưng mỗi khi Kỳ Minh nhiều chuyện, tất cả mọi người trong gia đình của cậu đều có thể nghe được.

[Tên trộm cắp bình sữa của tôi hồi sơ sinh là anh em kết nghĩa của anh hai tôi hả?]

Anh hai: “…”

[Hả? Còn người làm hư chiếc xe đạp quý giá của tôi là anh ba!? Bảo sao anh ấy đột nhiên tốt đến vậy!]

Anh ba bị nhột lén nhét cho tôi cây kẹo, ho vài cái: “Em trai không được nói lung tung.”

“?”

[Cái gì cơ!? Anh tư ở trường phá phách, danh tiếng cả trường ai cũng biết luôn?]

Bà Vy – mẹ của nguyên chủ – đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, hét lớn: “Thằng Quang mau ra đây!”

“Mẹ ơi, hãy nghe con giải thích đi mà!”

Kỳ Minh ngồi trên ghế, thở dài.

[Các anh trai đều xấu xa.]

ĐOẢN VĂNNgôn tìnhtiểu thuyếttổng tàiTrọng sinhtruyện chữtruyện ngắntruyenAInt.com