Hồi học đại học, tôi đã “mua” một người bạn trai.
Chỉ cần anh ở bên tôi, tôi sẽ giúp anh trả tiền chữa bệnh cho người nhà.
Cậu sinh viên học bá nghèo khó đó đã nhẫn nhục đi theo tôi suốt bốn năm.
Sau này gia đình tôi bị phá sản.
Khi tôi chia tay anh, anh vẫn lạnh lùng, không hề nói một lời nào níu kéo tôi.
Sau này, khi tôi làm phục vụ ở KTV để trả nợ, anh đã trở thành tinh hoa trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật và kết đôi với hoa khôi của lớp tôi năm đó.
Anh hỏi tôi: “Em có hối hận không?”
"Không."
“Nhưng anh hối hận."