Công ty của Lục Yến Châu tổ chức tiệc thường niên, người yêu cũ của anh ấy và tôi lại mặc giống nhau y hệt.
Mọi người đều nói anh chắc chắn sẽ đứng về phía tôi.
Nhưng anh lại bảo tôi: “Hoặc cởi ra ngay lập tức, hoặc cút đi!”
Tôi phá vỡ hình tượng ngoan hiền của mình, hất một ly rượu vang đỏ lên người họ.
Tôi dọn ra khỏi biệt thự, đi biển để thư giãn.
Ngày hôm sau có cảnh báo bão, cảng bị phong tỏa.
Anh trai của anh khuyên anh đi dỗ tôi về.
Anh hờ hững nói: “Chỉ là một kẻ thay thế thôi, tôi sớm chán rồi. Nếu anh muốn thì tự anh đi mà dỗ.”
Sau đó cảng thông trở lại, Lục Yến Châu hung hăng chặn tôi lại:
“Giang Nguyễn, chơi đủ rồi chứ? Về nhà với tôi!”
“Đừng làm vợ tôi sợ, tôi dỗ mãi mới về được đấy.” Anh trai anh cười ngạo nghễ, “Và nữa, cô ấy yêu tôi, chứ không phải anh – kẻ giả mạo.”