Phu quân đã mang về bạch nguyệt quang thuở thiếu niên.
Nàng ta nồng nhiệt phóng khoáng. Trên phố xá đông đúc, hai người cùng cưỡi một con tuấn mã.
Còn ta thì cổ hủ vô vị, giống như tượng Bồ Tát nặn bằng đất, chỉ cần nhìn thoáng qua đã khiến người ta chán ghét.
Ngay cả đứa con ta đã liều mạng sinh ra cũng thích nàng ta hơn, còn nhận nàng ta làm mẫu thân.
Đêm mưa gió ấy, ta đứng bên cửa sổ ngẩn ngơ hồi lâu, rồi cầm bút viết thư hòa ly, rồi ném thẳng vào mặt phu quân.
Nào ngờ hắn lại dùng nghiên mực đánh vào trán ta, khiến nó bị thương.
Cuối cùng, ta đạt được nguyện vọng hòa ly, cũng quên đi năm năm ký ức ấy.
Lâu sau, lang quân ôm ấu nữ trong lòng, đang cài một đóa hoa lên tóc mai của.
Cách đó không xa, một cặp phụ tử với cặp mắt đỏ hoe, run rẩy gọi ta trong tiếng nghẹn ngào.
Ta nhíu mày khó hiểu:
“Người kia sao kỳ lạ vậy, nhìn ta mà khóc cái gì?”
Lang quân dịu dàng hôn lên vết sẹo trên trán ta:
“Chắc là đầu óc có bệnh, phu nhân đừng để ý.”