Sau khi Tạ Dữ Từ bị hủy dung, hắn rớt xuống thần đàn, chịu đủ mọi sự khinh miệt.
Cả kinh thành này, chỉ có ta nguyện ý gả cho hắn.
Vì để chữa trị gương mặt cho hắn, ta lên núi hái thảo dược, không may ta đã bị gãy lưng lúc trượt chân ngã xuống vực, suốt đời không thể đi lại.
Sau khi hắn đăng cơ, việc đầu tiên hắn làm là phế hậu.
“Kẻ tàn tật như ngươi, không xứng ngồi vào vị trí Hoàng hậu.”
Hắn cưới Phù Dung – người đã cùng hắn lớn lên, năm đó từng dẫn đầu việc khinh miệt hắn.
Nàng ta ép ta uống Hạc Đỉnh Hồng, cười khúc khích: “Ngươi vì hắn làm nhiều đến vậy thì có ích gì, cuối cùng, hắn chẳng phải vẫn chỉ yêu mỗi mình ta đấy sao?”
Khi ta mở mắt lần nữa, trở về ngày Phù Dung định đuổi hắn khỏi học đường, lần này ta hoàn toàn thờ ơ.
Thế nhưng, mắt hắn đỏ hoe, ngày đêm đến tìm ta: “Liên nhi, ngay cả nàng cũng không muốn quan tâm đến ta sao?”
Ta gọi cung nữ đến: “Liên nhi là tên ngươi xứng gọi sao? Người đâu, kéo tên quái vật xấu xí này ra ngoài.”
…
Truyện được Edit và đăng tải full trên 2 nền tảng: pây Diệp Gia Gia và MonkeyD nhé mn, chúc mn đọc truyện zuizẻ nha <3