Đích tỷ là người có tấm lòng Bồ Tát.
Khi bố thí, tỷ ấy ban phát vàng bạc cho những kẻ ăn xin.
Ta có lòng tốt khuyên bảo, lại bị đích tỷ trách mắng:
“Ta biết ngươi là thứ nữ, bình thường yêu thích nhất là vàng bạc châu báu. Nhưng loại đồ vật tầm thường như vàng bạc, sao có thể so sánh với mạng người?”
Do thường xuyên khoe khoang như vậy, nên đích tỷ đã bị sơn tặc chú ý.
Để bảo vệ tỷ ấy, ta lấy bản thân ra ngăn chặn, nhưng không may trượt chân rơi xuống vách đá.
Khi trở về phủ, ta lại bị đánh năm mươi roi.
Chỉ vì lúc cứu đích tỷ, ta lỡ tay làm rách chiếc váy dài tay tỷ ấy yêu thích nhất.
Vết thương của ta bị nhiễm trùng, đích tỷ và chủ mẫu cấm đoán, không cho người chữa trị, ta đau đớn mà ch.ết.
Mở mắt ra lần nữa, ta trở về ngày mà đích tỷ dẫn ta đi bố thí trong thành.