Văn án:
Ta là đích thứ nữ, bởi dung mạo xấu xí nên bị phụ thân ghét bỏ.
Hắn luôn cho rằng ta là kết quả của việc mẫu thân không chung thủy, nên đối xử lạnh nhạt với bà.
Kế đến, mẫu thân cũng chán ghét ta, huynh trưởng bắt nạt ta, tỷ tỷ ức hiếp ta.
Ngay cả hạ nhân trong phủ cũng dám mắng chửi ta.
Ngày tỷ tỷ xuất giá, mẫu thân rưng rưng nước mắt, nói Giang phủ mãi mãi là nhà của tỷ ấy.
Đến ngày ta thành thân, mẫu thân lạnh lùng nói chỉ xem như chưa từng sinh ra ta.
Ta quỳ lạy cha mẹ, đoạn tuyệt ân tình, trợ giúp phu quân từng bước thăng tiến, làm quan tới chức Tể tướng.
Về sau, gia đình tỷ tỷ gặp chuyện, liên lụy đến phụ thân bị giam vào ngục, mẫu thân khóc lóc cầu xin ta cứu giúp bọn họ.
Ta đẩy tay bà ra: “Mẫu thân, người quên rồi sao? Ta đã sớm không còn là nữ nhi của người.”
Dựa vào đâu mà phải cứu những kẻ không liên quan đến mình.