Văn án
Trưởng tỷ tôn sùng thiên đạo tự nhiên, không thể trái ngược.
Tiểu muội đến kỳ kinh nguyệt làm bẩn y phục, nàng không cho phép tiểu muội che giấu, còn công khai chỉ trích:
“Đến kỳ kinh nguyệt là dấu hiệu nữ nhân có thể giao hợp với nam nhân để sinh con, đó là tự nhiên, sao có thể xấu hổ?”
Tiểu muội từ đó bị người đời chê cười, hôn sự khó thành.
Chị dâu quá ngày sinh hơn mười ngày mà không có dấu hiệu chuyển dạ, nàng lại mắng đại phu, không cho kích sinh.
“Chưa chuyển dạ là chưa chín, cưỡng ép sinh con sẽ gặp họa!”
Chị dâu mất đứa con trong bụng, hai mạng cùng mất.
Nghiệp Châu đại hạn, phụ thân làm quan châu mục, đi khắp nơi mượn lương cứu nạn, lại tu sửa thủy lợi, dẫn nước cứu hạn.
Trưởng tỷ đốt hết lương thực cứu nạn.
“Hạn hán, mưa gió đều là mệnh trời, nghịch thiên làm việc, tai họa không nên để phụ thân gánh chịu một mình!”
Ta xông vào cứu lương thực, nhưng bị nhốt trong kho lương, bị lửa thiêu chết.
Trọng sinh trở lại, trưởng tỷ vẫn trước mặt ta lải nhải thiên đạo tự nhiên.
Ta tiến lên một cước đá nàng ngã.
“Trưởng tỷ, hôm nay ta dạy tỷ một câu.
“Mệnh ta do ta, không do trời!”