Vì để thu phục lòng trung thành của vị Thừa tướng vừa anh tuấn vừa lạnh lùng, trong tay nắm giữ quyền lực khuynh đảo triều đình.
Sau khi ta trở thành Nữ Đế, ngày ngày đều bày tỏ lòng mình với hắn trong tấu chương.
[Ái khanh tuổi trẻ tài cao, trẫm thật sự không biết phải sủng ái ngươi thế nào cho đủ.]
[Có thiên địa thần minh chứng giám, ái khanh không phụ trẫm, trẫm cũng sẽ không phụ ái khanh.]
[Con người Trẫm nhỏ nhen lắm, nếu ái khanh dám hai lòng, trẫm nhất định sẽ trừng phạt ngươi thật nặng!!!]
Ngày qua ngày, ta vừa ra ân để ban thưởng, vừa ra oai để trừng phạt.
Cách vừa đánh vừa xoa như thế lại càng làm Thừa tướng trung thành với ta hơn.
Khi ta cứ ngỡ thuật đế vương của mình vô cùng hiệu quả, thì một ngày, vị Thừa tướng thanh lãnh ấy cầm tấu chương đứng trước tẩm điện của ta, đôi tai hơi ửng đỏ.
“Thần nguyện ý gả cho Bệ Hạ, cho dù có phải làm thiếp…”
Ta: “???”
Không phải chứ, thuật đế vương của ta lại gặp phải một kẻ yêu đến mất não rồi sao?
…