1
Tôi thuê một người bạn trai trên mạng về nhà ăn Tết.
Đến địa điểm hẹn, người xuất hiện lại là sếp của tôi, Nhậm Bách Nhiên.
Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn chạy trốn. Nhưng Nhậm Bách Nhiên đã phát hiện ra tôi.
Trên đầu tôi kẹp chiếc kẹp tóc như đã báo trước. Hắn kinh ngạc nhìn tôi, lại nhìn kẹp tóc: “Thiên Vương Cái Địa Hổ?”
Tôi: “Bên A một mét năm.”
Cả hai chúng tôi đều im lặng.
Còn nhớ rõ, trước kỳ nghỉ đông, tôi bị cái tên trước mặt hung hăng phê bình một trận. Anh ta nói hạng mục lần này rất quan trọng, đã cho tôi cơ hội, nếu làm không tốt thì cút đi.
Tôi: Run lẩy bẩy.
Không phải tôi sợ.
Nhậm Bách Nhiên là quản lý cấp cao trẻ tuổi nhất của công ty tôi, yêu cầu tương đối nghiêm khắc, hầu như ai cũng có chút sợ anh ta.
Nhưng bản thân anh ta lại là một kẻ biến thái, năng lực kinh doanh và quản lý tình cảm cực kỳ mạnh mẽ, ngoài tính khí thất thường ra thì không có gì có thể nghi ngờ.
Vừa mạnh mẽ vừa khủng bố, đây là đánh giá riêng của chúng tôi về anh ta. Mà giờ phút này, tên đầu sỏ gây nên ác mộng cho tôi đang đứng trước mặt tôi, lấy thân phận bạn trai tạm thời của tôi.
Ông trời thật muốn tôi c..hết mà.
Nhậm Bách Nhiên đẩy mắt kính xuống: “Cô muốn thuê bạn trai à?”
Giọng của anh ta giống như đang nói: “Là cô, tiết lộ bí mật công ty cho đối thủ?”
Tôi siêu nhỏ giọng: “Đúng… Nhưng mà, người nhận đơn hàng của tôi tên là ‘Ngực tôi to tôi nói trước’.
「……」
Nhâm Bách Nhiên rất không tình nguyện: “Là tôi.”
Tôi vừa sợ hãi, vừa muốn cười: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Yêu cầu của cô là gì?”
“Cùng tôi về quê ăn Tết, giả vờ làm bạn trai tôi gặp cha mẹ tôi một chút, tiền lương trả hằng ngày, làm ngày nào tính ngày đó.”
Nhâm Bách Nhiên lâm vào trầm tư.
Sau đó, bất ngờ nói: “Được.”
—–
Editor: Nhuquynh Le
Beta: Nhân Trí