Từ năm mười bốn tuổi, tôi đã tới ở cùng Chu Trạch Xuyên, nhưng chưa từng gọi anh hai tiếng “Anh trai”.
Sau đó, Phương Đình xuất hiện dưới thân phận chị dâu, cô ta phá nát hoa linh lan tôi dụng công chăm sóc nhiều năm, lan truyền tin tôi có mối quan hệ mập mờ bất chính với nhiều bạn nam, tìm đủ mọi cách để đuổi tôi đi.
Cha tôi nổi giận lấy móc áo đánh tới tấp vào người tôi, “Đê tiện!”
Mẹ tôi vội vàng nhắc nhở em trai: “Bảo bối, đừng có học thói xấu của chị gái con đấy.”
Chu Trạch Xuyên cũng dùng ánh mắt thất vọng nhìn tôi.
Sau đó tôi lên vùng núi dạy học, vì cứu người mà chết trong một đêm mưa to tầm tã.
Trước khi chết, tôi gửi cho anh một tin nhắn cuối cùng.
[Anh trai… Chúc anh hạnh phúc.]
Đó là lần đầu tiên, tôi gọi anh là anh trai.