Vào năm thứ ba tôi bị bệnh, thanh mai của chồng sắp cưới chủ động nói muốn hi ế n t h ậ n cho tôi.
Cô ta quỳ trên mặt đất, mắt ngấn lệ kiều diễm tựa hoa lê đọng mưa xuân: “T h ậ n có thể tặng cô, nhường Phong Lập cho tôi trong một năm, có được không?”
Em trai cạnh bên quắc mắt khinh thường: “Chị Tâm Tâm đã cầu xin chị đến vậy rồi, lẽ nào chị không có lương tâm à?!”
Phong Lập cũng mềm mỏng lên tiếng: “Em chỉ mất anh một năm, nhưng Tâm Tâm chớp mắt đã mất đi một quả t h ậ n!”
Đầu tôi đầy nghi vấn: Có khả năng nào cho tôi không những không cần t h ậ n, cũng không cần nốt tên đàn ông rác rưởi này không?
Tên gốc: Nữ Phụ Ngắt Đóa Tiểu Bạch Hoa.