Khi tôi bị bắt cóc, Quý Thần Tự đang cùng người mới ngắm bình minh và thản nhiên nói với kẻ bắt cóc:
“Trói lại, không cần cứu gấp.”
“Để cô ta ngoan ngoãn một chút, đừng làm phiền tôi là được rồi.”
Để sống sót, tôi chỉ có thể chủ động cởi quần áo, ôm lấy tên cầm đầu của nhóm bắt cóc và cầu xin hắn với giọng run rẩy: “Tôi sẽ nghe lời, đừng giết tôi.”
Sau này Quý Thần Tự cuối cùng cũng muốn cứu tôi.
Tên cầm đầu cười lớn, cúi đầu nhìn tôi đang mê man trong lòng hắn: “Mệt c h ế t đi được, chưa chắc cô ấy còn sức để đi theo anh.”