Tỉnh Ngộ

Tỉnh Ngộ

Tôi và Cố Xuyên Trạch kết hôn vào thời dân quốc.

Sau khi nước Trung Quốc mới được thành lập, tôi đề xuất muốn làm thêm giấy chứng nhận kết hôn.

Cố Xuyên Trạch nhíu mày, trách móc: “Vợ chồng già rồi còn làm chứng nhận gì nữa.”

Hai đứa con cũng khuyên tôi đừng học theo người trẻ chạy theo mốt.

Tôi đành bỏ qua.

Nuôi nấng con lớn, rồi chăm sóc cháu, không một ngày nào được nghỉ ngơi. Một ngày nọ, khi dọn dẹp nhà cửa, tôi lại tình cờ tìm thấy một tờ giấy chứng nhận kết hôn cũ kỹ.

Người kết hôn là Cố Xuyên Trạch và mối tình đầu mà anh ta luôn tự nhận là suốt đời theo chủ nghĩa độc thân.

Thảo nào anh ta luôn không muốn làm giấy chứng nhận với tôi, hóa ra là đã làm với người khác rồi.

Cuối cùng, tôi cũng bừng tỉnh.

Tại sao mỗi lần tôi nhắc đến chuyện làm giấy chứng nhận kết hôn, hai đứa con luôn có vẻ lúng túng, lo lắng.

Tôi ngồi ngẩn ngơ cả buổi chiều, nhìn ngôi nhà mà tôi đã chăm sóc kỹ lưỡng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Không có giấy chứng nhận kết hôn, cũng chẳng sao.