(Văn án)
Ta tên là Kiến Xuân, thiếp của nhà họ Nghiêm.
Hiện tại, binh lính đang lục soát từng ngóc ngách trong phủ.
Ta nhìn thấy trang sức và ba mươi lăm lượng bạc được giấu trong phòng đều bị tìm ra, nước mắt lưng tròng, lòng đau như cắt.
Thấy quan gia định lôi ta đi.
Ta nức nở nói: "Quan gia, ta là lương thiếp, không thể tùy tiện xử lý như vậy được."
Lão gia đang bị lính áp giải ra ngoài.
Nghe thấy lời ta nói, sắc mặt hắn tối sầm lại.
Hắn không nhịn được mà nói: "Kiến Xuân, nàng thật chẳng có chút tình nghĩa phu thê nào!"
Ta đảo mắt, trong lòng thầm mắng: "Ngươi đưa bạc, ta hầu hạ ngươi, tiền trao cháo múc. Nếu ở với nhau ba năm, năm năm, hẳn cũng nảy sinh chút tình cảm. Nhưng mới chỉ nửa năm, tình phu thê sâu đậm đâu phải là thứ mà người như ta dám vọng tưởng?"