Tôi và Lục Khâm kết hôn với nhau năm năm, trong mắt mọi người, tôi chính là Lục phu nhân hoàn hảo, cư xử đúng mực, giải quyết mọi việc thỏa đáng, thậm chí còn được các tạp chí đồn là “Người vợ tốt NO1”.
Mọi người đều ghen tị vì tôi kiếm được một người chồng tốt, nhưng rốt cuộc, chỉ người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt.
Năm năm này, anh vẫn luôn lạnh lùng và thờ ơ với tôi, dần dần, tình yêu của tôi cũng hao mòn, không còn như lúc đầu nữa.
Tôi biết, trong lòng anh, tôi vĩnh viễn không so được với người đó.
Thế là, tôi đề nghị ly hôn, chuyển ra khỏi nhà.
Một tuần sau, anh chặn tôi ở cổng.
“Ly hôn?” Anh nhìn tôi, vành mắt đỏ ửng, “Em lặp lại lần nữa xem?”