Ta và muội muội cùng vào thanh lâu.
Muội ấy sợ sự dơ bẩn cùng với d.âm dục ở nơi này, ta luôn ở khắp mọi nơi che chắn giúp cho muội ấy, cam lòng trở thành món đồ chơi cho người người sỉ nhục dưới chân.
Tất cả số tiền mà ta kiếm được đều để dành cho muội ấy được học, được ăn, được chơi đùa.
Cũng chính vì thế ngay từ khi còn nhỏ, cầm kì thi họa muội ấy đều thành thạo, một đạo [Kinh Hồng Khúc] khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.
Thế nhưng kể từ sau khi gả vào vương tộc, muội ấy lại bắt đầu ghét bỏ thân phận một người tỷ tỷ như ta.
Không chỉ cắt đứt hoàn toàn sạch sẽ mối quan hệ với ta, muội ấy thậm chí còn tàn nhẫn đến mức rút lưỡi, lột từng mảnh da sống của ta. Để mặc ta ở nơi vùng núi hoang vu cằn cõi rồi mời gọi đám ch.ó hoang bụng đang đói cồn cào đến. Bọn nó ăn thịt, uống m.áu ta, lột hết mảnh da còn sót lại của ta để xuống đất hệt một mảnh địa y mặc sức cho người khác giẫm đạp.
Còn muội ấy thì lại đứng cạnh một bên, nở nụ cười đầy rạng rỡ.
Đến cuối cùng ta vẫn không thể nào hiểu, tại vì sao muội ấy lại tàn nhẫn với ta đến thế.
Mãi cho đến một ngày, muội ấy đứng trước đống tàn cốt của ta, nở nụ cười tươi như hoa khẽ nói với ta đôi lời:" Phải làm sao đây tỷ tỷ, ai bảo thất hoàng tử vẫn luôn yêu thích tỷ chứ?"
1.
Ta từ từ mở mắt, thứ đập vào trong mắt chính là mảnh rèm hương màu hoa hồng đỏ, bên trong tấm gỗ đàn hương còn có một mảnh lụa trắng.
Một cảm giác quen thuộc cứ như thế mà tràn ngập bên trong lòng ta.
Chuyện gì thế này, chẳng phải ta đã ch.ết rồi sao?
Ta nhanh chóng ngồi dậy, vặn vẹo người, chợt có cảm giác đau đớn vô cùng từ toàn thân người truyền đến.
Ta.. ta thế này là trùng sinh rồi sao?
Ta ngước nhìn thấy tấm lụa trắng, chợt khoảnh khắc ấy mọi kí ức quay trở về tựa như nước đổ.
....