Văn án
Khi xuyên vào tiểu thuyết, tôi trở thành nữ chính trong một bộ truyện “làm mẹ vĩ đại”. Chồng tôi giả ch//ết, để lại cho tôi một bà mẹ chồng già, một đứa con nhỏ, và một đống nợ nần chồng chất.
Nguyên chủ vốn là một người phụ nữ tốt bụng, kiên nhẫn gánh vác tất cả, vất vả nuôi con khôn lớn và chăm sóc mẹ chồng bị đột quỵ.
Cuối cùng, vì làm việc quá sức, cô ấy mắc bệnh suy tim và qua đời khi con trai nuôi rút ống thở để chiếm đoạt tài sản.
Nhưng tôi không phải là nguyên chủ. Việc đầu tiên tôi làm là gọi điện thoại cho nhà hỏa táng.
Khi mẹ chồng tỉnh dậy sau cơn mê, bà hỏi liệu con trai bà đã được đưa về quê để chôn cất chưa.
Tôi vỗ vỗ vào chiếc bình tro cốt trong tay: “Mẹ à, không cần phiền phức thế đâu. Nhà hỏa táng đang có chương trình giảm giá. Người con trai của mẹ, con đã hỏa táng rồi.”