Sau khi học sinh chuyển trường Ứng Tuân xuất hiện, tôi bắt đầu dần dần quên đi trúc mã của tôi.
Chúng tôi trở thành bạn cùng bàn, ở khắp ngóc ngách thành phố đều tình cờ gặp gỡ nhau.
Ký ức giữa tôi và trúc mã đã dần trở nên mờ nhạt trong trí nhớ của tôi, nhân vật chính bây giờ đã được thay thế bằng tôi và Ứng Tuân.
Nhìn cậu ta, tim tôi sẽ đập nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể tăng cao.
Cứ như thể đã được vận mệnh định sẵn rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau.
Nhưng tôi thấy lạ lắm, đây không phải là điều tôi muốn, dường như có gì đó đang thao túng điều khiển chúng tôi vậy….