Giới thiệu truyện:
Để giúp huynh trưởng đỗ đạt khoa cử, ta đã bắt đầu quấy rối đối thủ không đội trời chung của huynh ấy, Đoạn Thừa Thanh.
Sáng sớm chiều tối đều đem hoa đến tỏ tình, khiến hắn phân tâm, không còn lòng dạ nào mà tập trung học hành.
Cuối cùng, sau bao nỗ lực kiên trì của ta, Đoạn Thừa Thanh với đôi mắt thâm quầng và tóc rối bù mở cửa.
“Ông cố nội của ta ơi, gà còn chưa tỉnh mà nàng đã đến rồi sao? Nàng không cần ngủ hả?”
Ta chưa kịp trả lời thì hắn mệt mỏi xoa trán.
“Được rồi, được rồi, ta thích nàng, ta đồng ý với nàng, vậy đã được chưa?”
“Hãy để ta ngủ thêm một chút, đợi khoa cử xong ta sẽ cưới nàng, được chưa?”
Cho đến khi khoa cử kết thúc, huynh trưởng không may chỉ đỗ Thám Hoa, còn Trạng Nguyên lại là Đoạn Thừa Thanh, người mà ta đã làm phiền đến mất ăn mất ngủ bấy lâu.
Việc đầu tiên khi Đoạn Thừa Thanh đội hoa đi dạo phố là đến phủ Thượng thư để cầu thân.
Ta đang ngủ say, bỗng bị lôi dậy, còn mơ màng in dấu tay vào hôn thư.
Đoạn Thừa Thanh lười biếng ngáp một cái:
“Ồ, mặt trời chiếu đến mông rồi mà nàng còn chưa dậy sao?”
“Bây giờ đến lượt ta làm phiền nàng rồi, ông cố nội của ta ạ.”
(活爹 có nghĩa trêu ghẹo có thể hiểu là “ông tổ”: “người cha sống” hay “người cha phiền phức”. Nên mình để là “ông cố nội” nhé.)