(Văn án)
Phu quân lên kinh dự thi, ta luôn kề bên, chăm lo cho hắn từ bữa ăn đến giấc ngủ.
Ngày bảng vàng treo tên, hắn trở thành thám hoa nổi danh khắp kinh thành.
Vừa khéo, khi mới vào kinh, ta từng cứu giúp Triệu Phỉ Nhi, nay nàng hẹn ta đến trà lâu để gặp gỡ.
Lâu ngày không gặp, ta mừng rỡ mà nhận lời.
Thế nhưng câu đầu tiên nàng nói lại là: “Diệp tỷ tỷ, tỷ hãy hòa ly với Tùng Lang đi.”
Ta đang vui mừng, trong chốc lát như bị dội một gáo nước lạnh.
Nàng là con gái độc nhất của thừa tướng, xuất thân thế gia quyền quý, vạn phần sủng ái, những gì nàng muốn, không gì không thể đạt được.
Ta hỏi: “Có phải phu quân ta nhờ muội đến nói với ta không?”
Nàng đặt tờ hòa ly thư trước mặt ta, mặt mày đương nhiên:
“Với thân phận hiện tại của Tùng Lang, tỷ xuất thân hèn mọn, chỉ làm gánh nặng cho chàng thôi.
Tùng Lang thương xót tỷ, không nỡ nói ra, vậy nên ta đến làm người xấu.
Huống chi chúng ta tâm đầu ý hợp, tỷ tỷ, hãy buông tay đi.”
“Ký vào hòa ly thư, rời khỏi kinh thành, ta và Tùng Lang sẽ không để tỷ thiệt thòi, đó cũng là vì muốn tốt cho tỷ.”
Ta nhìn gương mặt trẻ trung, kiều diễm của Triệu Phỉ Nhi, rồi cúi đầu nhìn vết chai trên tay mình.
Lắc đầu: “Khi cưới ta, phu quân đã thề độc, sau này dù nghèo khổ hay giàu sang, cũng không bỏ rơi người vợ tào khang, nếu trái lời thề, suốt đời lận đận không thành công.”
Triệu Phỉ Nhi như nghe được một câu chuyện cười:
“Tỷ tỷ nói gì vậy, gia sản phủ thừa tướng to lớn, chỉ cần ta xòe tay vãi chút bạc, tỷ đã có thể áo cơm no đủ cả đời, ta yêu Tùng Lang như vậy, sao có thể để chàng lận đận suốt đời sao?”
Nàng nói có lý, nhưng: “Ta tin phu quân, không liên quan gì đến tiền bạc.
“Năm thành thân ta ốm, phu quân vì chữa bệnh cho ta, phải ra đường viết thuê kiếm tiền, vì vậy lỡ mất kỳ thi năm đó, không thể không đợi ba năm.
“Ta ba năm không con, mẹ chồng chỉ trích ta đủ điều, phu quân sợ ta ở nhà chịu ấm ức, khi vào kinh quyết đem ta theo cùng.”
“Chàng đối với ta tốt, không liên quan gì đến tiền bạc hay phú quý, nên ta tin chàng.”
Triệu Phỉ Nhi bấu chặt mép áo, hồi lâu không nói nên lời, mắt đỏ hoe nhìn ta.
Không có nữ nhân nào muốn nghe người mình yêu thương lại tốt với người khác.
Ta hỏi ngược lại: “Phỉ Nhi, muội là tiểu thư nhà quyền quý, muốn gả cho ai mà không được, cớ sao nhất quyết cướp phu quân của ta? Hành vi của kỹ nữ, không thấy tự hạ thấp mình sao?”
Triệu Phỉ Nhi vỗ bàn: “Ngươi mắng ai là kỹ nữ!”
Tiểu thư nhà quyền quý, từ nhỏ học lễ nghi, mắng chửi người tự nhiên không thể hơn được một nữ nhân xuất thân hèn kém như ta.
Nàng không nói được lời thô tục, lại mạnh miệng, tức đến nỗi nước mắt chực trào.
Vừa khéo lúc này Lương Tùng vội vàng tới, hắn vừa đẩy cửa vào, đã thấy dáng vẻ đáng thương của Triệu Phỉ Nhi.
Ta đứng lên, một tiếng “phu quân” chưa kịp thốt ra.
Đã thấy Lương Tùng ôm lấy Triệu Phỉ Nhi, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, đau lòng nói: “Phỉ Nhi đừng khóc, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta…”
“Tùng Lang…” Triệu Phỉ Nhi vừa thấy Lương Tùng, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, thật khiến người nhìn thương xót.
Lương Tùng vừa lo vừa giận, cau mày với ta: “Ngươi có giận thì nhắm vào ta, sao lại ức hiếp nàng ấy!”
Ta đứng ngây tại chỗ, không hiểu bọn họ đã dây dưa với nhau từ lúc nào.
[…]
Thấy thái độ của Lương Tùng như vậy, trong lòng ta đã hiểu rõ, nam nhân này giữ không được nữa rồi.
Ta lạnh lùng chất vấn Lương Tùng: “Các người lén lút qua lại với nhau từ khi nào?”
“Gì mà lén lút, nàng…” Lương Tùng cau mày, định phản bác lời nói thô thiển của ta.
Nhưng thấy hốc mắt ta đã đỏ hoe, hắn đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt ta:
“Dù sao thì sự tình cũng đã như vậy, ta không thể phụ lòng Phỉ Nhi, nàng, nàng nếu nghĩ đến ân tình trước đây, thì hãy ký vào hòa ly thư đi.”
Hòa ly thư ngay trước mắt, ta không nhận ra hết chữ trên đó, cầm lên, trước mặt bọn họ mà xé nát.
Ta nghiến răng nói: “Được thôi, nhưng ta chỉ cần hưu thư!”
Vừa đỗ tam giáp đã vội hưu thê, bám vào gia đình quyền quý.
Việc này truyền ra ngoài, không chỉ Lương Tùng mất mặt, mà con đường làm quan cũng sẽ bị ảnh hưởng.