16
Ngũ hoàng tử là một vị tôn Phật lớn, Tạ Tinh Kiều tưởng rằng khi đã ôm được bắp đùi của ngài thì tiền đồ sẽ rộng mở, nhìn lại Thẩm phủ liền thấy nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Huống hồ hắn muốn cưới Lý Cẩn Nguyệt, sao có thể tiếp tục vướng bận gì với ta được?
Vì thế, hắn liền đến gặp phụ thân ta, ngỏ ý muốn dọn ra khỏi Thẩm phủ.
Khi đưa ra yêu cầu này, thái độ của hắn vẫn vô cùng khiêm tốn, chỉ nói: “Nếu không có sự giúp đỡ của Thẩm lão gia, tiểu sinh chắc chắn không thể nào đỗ tú tài. Được ở lại quấy rầy suốt thời gian qua, đã là nhận đại ân của Thẩm lão gia. Chỉ là nam nhi chí lớn, khi tình thế đã tạm ổn, không nên tiếp tục sống nhờ dưới mái hiên của người khác. Hiện tại tiểu sinh đã có đãi ngộ của một tú tài, có con đường để tự mưu sinh, tất phải tự lập môn hộ. Ân tình của Thẩm lão gia, nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm, mong ngày sau có thể báo đáp.”
Lời nói nghe thật hoa mỹ, nhưng bất kỳ ai có chút đầu óc đều có thể nhận ra ý tứ vong ân bội nghĩa trong đó.
Thái độ của phụ thân ta đối với hắn, ai nhìn vào cũng thấy hết sức thân thiết. Không ít người còn liên tưởng đến việc ta vẫn đang chờ gả, nghĩ rằng Tạ Tinh Kiều chính là người phụ thân chọn làm con rể.
Vậy mà nay, mới chỉ đỗ cử nhân, hắn đã vội vàng dùng mấy lời này để phân rõ ranh giới. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của những hạ nhân lui tới chính sảnh đều mang thêm mấy phần không thích.
Phụ thân ta vuốt râu, giả vờ suy tư hồi lâu, mới thở dài một tiếng: “Đã có lòng tự lập như vậy, thì đi đi. Cũng không cần nhắc chuyện báo đáp làm gì, chẳng qua là một việc nhỏ mà thôi.”
Tạ Tinh Kiều cúi người cung kính mấy lần, rồi quay lưng bước ra cửa, bắt đầu thu dọn hành lý.
17
Nghe tin này, ta liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể cắt đứt hoàn toàn quan hệ với kẻ cầm thú này.
Ta giữ hắn lại mà chưa lật mặt, chính là để dẫn dắt hắn từng bước gia nhập phe Ngũ hoàng tử.
Thích Lý Cẩn Nguyệt sao?
Vậy thì cứ ôm nhau cùng chết đi.
Ta cũng căm ghét Lý Cẩn Nguyệt vô cùng.
Kiếp trước, sau khi bị Vương gia ruồng bỏ, nàng ta không nơi nương tựa, được Tạ Tinh Kiều cứu giúp.
Từ miệng Tạ Tinh Kiều, nàng biết được hắn luôn ngưỡng mộ mình.
Nàng đại khái đã quên cái túi thơm năm xưa, càng không nhớ mình từng đùa giỡn một cô nhi, nhưng điều đó không ngăn được nàng lợi dụng sự si mê của Tạ Tinh Kiều đối với mình.
Nàng nói với Tạ Tinh Kiều rằng nàng chỉ muốn làm chính thất, lại ám chỉ rằng không muốn thấy một cô nương khác cũng bị ruồng bỏ như mình, chẳng phải đang ngầm bảo hắn đoạt lấy mạng ta hay sao?
Nhưng ngoài mặt, ta vẫn phải diễn trọn vẹn vở kịch này.
Vì thế, trước khi Tạ Tinh Kiều dọn đi, ta đã đến gặp hắn một lần.
Tạ Tinh Kiều vẫn dùng lời lẽ như cũ: “Đại trượng phu sao có thể nương tựa người khác mãi, mai này nếu có ngày công thành danh toại, nhất định sẽ đền đáp thịnh tình của tiểu thư.”
Ta thì lệ ngấn đầy mi, nói những câu như: “Mong công tử bước lên đỉnh cao, thỏa chí nam nhi.”
Cả hai kẻ đều ôm tâm tư riêng, diễn một màn biệt ly nơi đình trạm vô cùng tận hứng.
Sau đó, hắn mang theo đám người Tinh Dược, rời khỏi Thẩm phủ từ cửa sau.
Ta nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, bắt tay vào kế hoạch tiếp theo.
18
Ta lên xe ngựa rời phủ, đi về hướng ngược lại với Tạ Tinh Kiều, tiến về phủ Lục hoàng tử.
Kiếp trước, Lục hoàng tử, người che giấu tài năng chờ thời, cuối cùng đã trở thành người chiến thắng.
Nhưng hiện tại, hắn còn xa mới có thể rực rỡ như Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử hay Ngũ hoàng tử.
Mẫu phi của hắn xuất thân từ gia đình quan nhỏ, không được sủng ái, không có mẫu phi có địa vị cao hay ngoại tộc hùng mạnh làm chỗ dựa, trong số các hoàng tử, hắn là người không mấy được chú ý.
Mãi đến hai năm sau, trong một trận chiến, hắn ra trận giết giặc, lập công lớn đẩy lui quân địch, lúc đó mọi người mới bắt đầu để mắt đến hắn.
So với Tam hoàng tử thể chất yếu nhược, Tứ hoàng tử thô lỗ cục mịch, và Ngũ hoàng tử chỉ biết múa bút làm văn, Lục hoàng tử kiên cường, quả cảm, trầm lặng, dường như xứng đáng làm một vị quân vương hơn.
Chờ khi lửa lớn mới đốt thì đã muộn, chi bằng đi trước một bước, lợi ích càng lớn.
Thẩm gia dâng thành ý rất trực tiếp, đem vàng bạc sáng loáng tiến lên, tỏ rõ sẵn sàng tận lực vì Lục hoàng tử.
Dù sao, tiền bạc, Thẩm gia ta không thiếu.
Lục hoàng tử tuy có chí lớn, nhưng hiện vẫn còn giấu tài, không khỏi có chút kinh ngạc khi nhận được lòng thành, cho rằng Thẩm gia quả thật là tuệ nhãn nhận biết anh hùng.
Ban đầu, phụ thân ta có phần không hiểu được hành động của ta.
Thẩm gia ta là hoàng thương, gia chủ hưởng phẩm hàm tam phẩm, tuy chỉ là hư danh nhưng cũng khác xa với thương nhân bình thường. Lấy sự thận trọng làm đầu là gia huấn bao đời nay. Tranh đoạt ngôi vị hiểm ác quyết không dính vào thì vẫn có thể làm thần tử thuần túy, giữ cho cả nhà bình an.
Nhưng bài học kiếp trước dạy ta rằng, thận trọng là không đủ. Thẩm gia phú quý đến cực hạn, châu ngọc như đất, vàng bạc như sắt, dù không muốn can dự vào cuộc chiến, cũng đã sớm thành miếng mồi béo bở trong mắt kẻ khác.
Nắm quyền trong tay vẫn là an toàn hơn cả.
Ta nói thật lòng suy tính của mình cho phụ thân, chỉ giấu nhẹm chuyện trọng sinh.
Đêm đó, ánh đèn trong thư phòng phụ thân không tắt cả đêm. Sáng hôm sau, ông nói với ta: “Được.”
Có sự ủng hộ của ông, Thẩm phủ liền âm thầm nghiêng về phía Lục hoàng tử.
Chỉ là một mối hợp tác thuần túy vì lợi ích.
Lục hoàng tử thông tuệ hơn người, là kẻ thấu hiểu ân oán rõ ràng.
Hôm nay giúp hắn một tay, sau này hắn sẽ ghi nhớ công lao của Thẩm phủ.
19
Khi Thẩm gia đang cùng Lục hoàng tử mưu toan đại sự, Tạ Tinh Kiều ở bên Ngũ hoàng tử bận rộn chạy ngược chạy xuôi.
Hắn nóng lòng, vì hôn sự của Lý Cẩn Nguyệt có thể được định xuống bất cứ lúc nào.
Ta ngẫm nghĩ, quyết định tặng hắn một món lễ lớn.
Ba ngày sau, một nữ tử đáng thương với bụng bầu to tướng, đến gõ cửa nhà Vương gia.
Nàng chính là chân ái mà nhị thiếu gia Vương gia nuôi dưỡng bên ngoài.
Kiếp trước, sau khi Vương gia nhị thiếu gia ruồng bỏ Lý Cẩn Nguyệt, hắn lập tức nghênh đón nàng về nhà không chút do dự.
Ta cho người báo tin này cho Tạ Tinh Kiều, rằng nhị thiếu gia Vương gia dường như đang nuôi một ngoại thất ở ngoại ô kinh thành, hết lòng hết dạ vì nàng ta.
Tạ Tinh Kiều liền tìm đến nữ tử đó, báo cho nàng biết chuyện Vương gia sắp kết thân với Lý gia.
Nữ tử ấy gan dạ, cắn răng quyết liệt, mang bụng bầu lớn mà tìm đến, yêu cầu Vương gia phải cho mình một lời giải thích.
Người mà ta phái theo sau cũng rất lanh lợi, tận tâm trong việc kích động đám đông, gieo rắc những lời như “Vương gia sao có thể như thế”, “Cô gái này thật đáng thương”.
Nhìn đám người xôn xao bàn tán, Vương gia không chịu nổi áp lực, liền hé cửa, định bước ra nói lý lẽ.
Không ngờ nhị thiếu gia Vương gia, kẻ đang bị người nhà giữ lại, bỗng nhiên lao ra, ôm chầm lấy nữ tử kia vào lòng.
Chân ái mà, luôn khiến người ta bất chấp tất cả.
Nhị thiếu gia Vương gia ôm người đẹp, nước mắt nước mũi tuôn trào, khóc lóc nói: “Đứa bé trong bụng Liên nhi chính là con của ta, ta phải có trách nhiệm với nàng. Các người ép ta cưới đại tiểu thư Lý gia, nhưng ta không muốn. Dù có bắt ta cưới nàng ta, trong lòng ta vẫn chỉ có một mình Liên nhi.”
Một đôi uyên ương khốn khổ thật đáng thương.
Có thêm màn kịch này, dân chúng càng hứng thú hơn, bàn luận rôm rả về thiếu gia Vương gia, tiểu thư Lý gia và cô nương Liên nhi, ai đúng ai sai.
Nhìn thấy sự việc không thể khống chế, phu nhân Vương gia vừa bước ra liền trợn mắt, ngất lịm tại chỗ.
20
Kết quả của sự việc “chân ái đến gõ cửa” khiến cả kinh thành rầm rộ bàn tán là Vương gia và Lý gia phải ra mặt đính chính, rằng giữa hai nhà chưa từng có ý định kết thân, còn Liên nhi được thu nhận làm lương thiếp, chính thức bước vào cửa Vương gia.
Với một thiếp thất có thai lại nắm giữ trái tim của phu quân, nhị thiếu gia Vương gia e rằng khó mà tìm được một chính thê môn đăng hộ đối.
Về phía Lý Cẩn Nguyệt, dù có hai gia trưởng ra mặt, danh tiếng của nàng vẫn bị tổn hại.
Lời giải thích công khai của hai nhà không có nghĩa là người trong kinh thành thực sự tin tưởng. Trong các yến hội, tửu quán, trà lâu, dân chúng xì xào bàn tán, rằng vị đại tiểu thư cao quý của Lý gia, trong mắt phu quân tương lai, còn không bằng một tỳ nữ xuất thân hèn kém. Tỳ nữ ấy chỉ cần khóc lóc một trận, liền phá hỏng hôn sự, khiến nàng thành người bị bỏ rơi.
Mất mặt đến vậy, Lý Cẩn Nguyệt sao có thể chịu được. Nàng ở nhà khóc lóc om sòm, hận không thể giết chết nhị thiếu gia Vương gia, cáo ốm không ra ngoài, đóng cửa không tiếp khách.
Đúng lúc này, Tạ Tinh Kiều xuất hiện, được Ngũ hoàng tử ngầm cho phép, hắn bước vào Lý phủ, hết lòng nịnh nọt, bày tỏ tình ý.
Nghe được tin tức từ người đưa đến, ta bỗng thấy lạnh sống lưng.
Khi nói cho Liên nhi biết mọi chuyện, phải chăng Tạ Tinh Kiều đã nghĩ đến việc khiến danh tiếng của Lý Cẩn Nguyệt bị tổn hại, rồi nắm bắt cơ hội này?
Thậm chí, có khi những lời đồn đại cũng là do hắn sắp đặt.
Ta lại một lần nữa hiểu rõ bản tính của Tạ Tinh Kiều, quả nhiên tàn nhẫn đến tận cùng, ngay cả người mình yêu cũng nỡ ra tay, chỉ cần có thể đạt được mục đích.
Chỉ là hắn không biết, sau lưng con bọ ngựa săn ve kia, còn có một con chim sẻ lặng lẽ rình mồi.
21
Năm sau, Tạ Tinh Kiều tham gia hội thí, thuận lợi vượt qua, trở thành cống sĩ. Ở điện thí, hắn được xếp vào hàng nhị giáp, thứ bảy mươi lăm, trở thành thứ cát sĩ.
Đối với phần lớn sĩ tử thiên hạ, đây đã là một thành tích đáng ngưỡng mộ.
Nhưng so với kiếp trước, khi hắn là thám hoa lang danh chấn kinh thành, thì kém xa, khiến những lời ca tụng từng có về hắn như treo lơ lửng giữa không trung, khó mà rơi xuống.
Biết được kết quả của hắn, ta chỉ thầm than trong lòng, bảo sao kiếp trước hắn có thể ép ta và phụ thân đến bước đường cùng. Dẫu tâm trí bị phân tán, hắn vẫn đỗ nhị giáp.
Có danh phận tiến sĩ, Tạ Tinh Kiều liền đến Lý phủ cầu thân.
Lý Cẩn Nguyệt, vì chuyện hôn sự giữa Vương gia và Lý gia bị phá vỡ, trong mắt người đời, tựa như mỹ ngọc đã nhuốm vết, vẻ rực rỡ cũng mất đi vài phần.
Lại có Ngũ hoàng tử làm mối, Lý đại nhân gật đầu đồng ý.
Vì gia cảnh Tạ Tinh Kiều không giàu có, chi phí hôn lễ phần lớn phải dựa vào sự giúp đỡ của Ngũ hoàng tử. Đến cả người tổ chức, cũng là do phủ Ngũ hoàng tử cử đến lo liệu.
Ngũ hoàng tử quả không hổ danh là bậc hiền vương nổi danh trong giới văn nhân, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thu phục lòng người.
Nghe vậy, ta nghĩ, món ân tình lớn thế này, Tạ Tinh Kiều e rằng sẽ phải cống hiến hết ruột gan để báo đáp.
Hôn sự của bọn họ được chuẩn bị rầm rộ suốt nửa năm.
Ngày thành thân, ta ngồi trong gian thượng hạng của tửu lâu nhà mình, nhìn xuống đoàn rước dâu đi ngang qua.
Tạ Tinh Kiều cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, một thân hỷ bào đỏ rực, phong quang đắc ý không sao tả xiết.
Ta nhấp một ngụm trà, khẽ mỉm cười, vẻ mặt đầy hứng thú.
Đêm động phòng hoa chúc, hắn hẳn sẽ mang cái túi thơm mà mình trân quý như bảo vật đến trước mặt Lý Cẩn Nguyệt, bày tỏ tình cảm say đắm. Mà Lý Cẩn Nguyệt chắc đã sớm quên chuyện này rồi.
Thật muốn xem, khi cả hai mở túi thơm ra, thấy bên trong là ba đồng hoa tiền, sắc mặt sẽ ra sao.