Tôi theo đuổi Lục Trầm chín năm, từ năm mười sáu đến năm hai mươi lăm tuổi.
Tôi từng nghĩ anh là người quan trọng nhất của cuộc đời tôi.
Tôi cũng không ngờ tới sẽ có một ngày tôi không còn yêu anh nữa.
Vừa nãy, khi mang cơm đến cho anh, tôi đứng ngoài cửa nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và Tùy Cảnh.
Tùy Cảnh hỏi, “Cậu muốn liên hôn với Lưu Gia, vậy Tần Táp phải làm sao?”
Bàn tay đang định mở cửa của tôi đột nhiên ngừng lại.
Tôi muốn biết Lục Trầm sẽ trả lời như thế nào.
Một lát sau, anh nói, “Cô ta không quan trọng, cậu nhắc tới làm cái gì?”
Tôi cứ nghĩ mình sẽ đau lòng, buồn bã, nhưng lúc này trong lòng tôi không có chút gợn sóng nào.
Tôi biết, tôi đang cảm thấy nhẹ nhõm.