Thái tử điện hạ đem lòng yêu cô nương bị câm đã cứu hắn ta, một lòng muốn hủy hôn với ta.
Ta có lòng tốt khuyên hắn ta:
"Nàng ta không có hậu thuẫn, không thì trước tiên nạp làm thiếp đi."
Nàng ta lại cảm thấy nhục nhã, vì chuyện này mà tự sát.
Mười năm sau, thái tử lên ngôi vua, chuyện thứ nhất hắn ta làm là phế vị ta, sau đó ban chiếu giết hại toàn bộ người trong gia tộc ta.
"Đây là các ngươi nợ Xúc Xúc."
Lần nữa tỉnh lại, lại đúng vào yến tiệc sanh thần tuổi mười sáu của ta.
Người ngồi trên cao hỏi ta có ước nguyện gì.
"Con chỉ nguyện Thái tử điện hạ và Liễu cô nương... đầu bạc răng long, vĩnh viễn không rời."
Đoạn, ta cung kính cúi người:
"Bệ hạ, thỉnh ngài ban hôn cho hai người này!"