Phụ thân bỏ thành tháo chạy, ta cùng tỷ tỷ bị đày đến biên ải, chịu kiếp ca kỹ nhục nhã. Nàng một mực không chịu khuất phục, ngạo nghễ nói: “Ta là đích nữ của tướng quân, há có thể để lũ quân tốt đê hèn các ngươi vũ nhục?! Các ngươi cũng xứng sao? Có bản lĩnh thì giết ta đi!”
Thấy lũ quân lính nổi giận, tuốt gươm định giết, nàng liền đẩy ta ra đỡ thay, một mình chạy thoát.
Ta bị thương, lại bị kẻ khác giày xéo, còn nàng lại leo lên được chức phu nhân của tướng quân.
Về sau, nàng từng bước thăng quan tiến chức, còn ta lại biến thành thành bùn đất ai cũng có thể chà đạp.
Ta quỳ trước mặt nàng, dập đầu đến chảy máu, van xin nàng cứu giúp, nhưng nàng lại khinh bỉ nói: “Ngươi tự cam đọa đày, dâng thân cho kẻ khác, rơi vào cảnh này là do ngươi tự chuốc lấy mà thôi.”
Mở mắt lần nữa, ta đã được trọng sinh, quay về ngày tỷ tỷ dám cả gan khiêu khích binh lính năm xưa.