Ta không thích Phó Diễn, cũng không thích việc hắn bức ta để sinh con.
Đứa trẻ là một nam hài, vừa sinh ra đã được phong làm Thái tử, ta ghét bỏ đến mức ôm nó đưa cho Thái hậu, không muốn nhìn thêm một lần nào.
Sau đó, ta không thể chịu đựng nữa nên tự thiêu ở Phượng Tê Cung. Nam hài khóc lóc lao vào ngọn lửa, gào thét gọi mẫu hậu.
Hắn bị cháy mù một mắt.
Suốt cuộc đời, hắn không bao giờ tha thứ cho phụ hoàng của hắn.
Khi Phó Diễn sắp chết, hắn quỳ gối bên cạnh, khẽ nói:
“Phụ hoàng, mẫu hậu không thích người. Vì người mà nhi thần sinh ra đã không có mẫu thân.”
“Những bài hát ru mà mẫu thân dỗ hài tử, nhi thần chưa từng được nghe lần nào.”
.…..
Sống lại một lần, ta nhìn đứa nhỏ lén lút, e dè nhìn ta, ánh mắt phức tạp nói:
“Sau này, con ở cùng mẫu hậu được không?”
Mắt hắn lập tức sáng lên.
Lúc đó, ta nghĩ:
“Trẻ nhỏ ngây thơ, không có tội.”
Hắn không nên phải gánh nhân quả của ta và phụ hoàng của hắn.