Ta là Trưởng công chúa phong lưu thành tính, nhưng lại bị nam sủng lột da.
Ngày ta chết, mọi người vỗ tay vui mừng.
Chỉ có phò mã vốn luôn không có tình cảm tốt với ta, một đêm bạc đầu, máu và nước mắt tuôn trào.
Sau này, Tạ Thức Ngôn vì ta mà vạch tội, chém tay tân vương, giết sạch một trăm lẻ tám người đã chứng kiến cảnh hành hình năm đó.
Trọng sinh một lần nữa, ta hối hận rồi.
Ta nắm chặt áo của y, nhưng bị Tạ Thức Ngôn từng ngón từng ngón bẻ tay ra.
‘‘Công chúa, thần đã có người trong lòng, xin tự trọng.”