Trưởng tỷ nổi tiếng lạnh nhạt như hoa cúc của ta sau khi bị Tạ tiểu thư chiếm đoạt hôn ước chỉ có thể yên lặng khóc.
Ta đi giúp tỷ ấy đòi lại công bằng, lấy lại hôn ước cho tỷ ấy, nhưng lại bị tỷ ấy mắng:
“Muội thân là nữ nhi Tống gia, lại hành xử thô lỗ như vậy, thật là nỗi sỉ nhục của Tống gia chúng ta.”
Cha ta biết chuyện, không thèm hỏi nguyên nhân, trực tiếp dùng gia pháp đánh què một chân của ta.
Cuối cùng lại chê ta vô dụng, ép gả ta cho một tên mã phu*. Ta bị hắn ta tra tấn đến chết.
*người chăn ngựa
Ngược lại, trưởng tỷ và Ôn tiểu lang quân tương thân tương ái, bên nhau đến đầu bạc, trở thành một đoạn giai thoại.
Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về cái ngày trưởng tỷ bị Tạ tiểu thư cướp đi hôn ước.
Đối diện với ánh mắt cầu xin giúp đỡ của trưởng tỷ, ta một lần nữa rời khỏi Tống phủ.
Có điều, hướng đi lần này không phải Tạ phủ, điều ta sắp làm cũng không phải là giành lại hôn ước với Ôn tiểu lang quân cho trưởng tỷ.
Mà là đi cầu xin Hoàng Đế ban hôn cho ta và Ôn tiểu lang quân.
Trưởng tỷ ngước đôi mắt ngập nước, không dám tin nhìn ta: “Tống Thư, tại sao muội lại đối xử với ta như vậy?”
Ta cười nhẹ: “Ai cũng biết nam nhi Ôn gia ai ai cũng tài giỏi tuấn tú. Nam tử như vậy, muội muội cũng muốn.”