Mười năm sau khi gả cho Bùi Diễn, hắn lập đích tỷ của ta làm hoàng hậu. Sai ta lấy thân mình nuôi cổ, thay nàng ta giải độc.
“Nguyên Nguyên, chỉ là Vong Ưu Cổ thôi mà. Quên hết mọi phiền não, không phải tốt sao?”
Được thôi.
Ta uống Vong Ưu Cổ trước mặt hắn, như ý hắn muốn, bắt đầu “vong ưu”.
Quên đi việc bị hắn giáng từ thê xuống thiếp.
Quên đi chén thuốc phá thai hắn ban.
Quên đi việc từng yêu hắn như mạng.
Sau này ta không hiểu mà hỏi cung nữ:
“Bệ hạ thật kỳ lạ.
Ta đã cười với ngài rồi, sao ngài vẫn còn khóc?”