Hạ Du Bạch là anh trai trên danh nghĩa của tôi.
Anh nhập học muộn hơn tôi, nhưng lại được đặc cách nhận vào lớp A trung học cơ sở với số điểm tuyệt đối ở tất cả các môn.
Sau khi tốt nghiệp, anh dùng thủ đoạn mãnh liệt để tiếp quản công ty, tự sức mình nhân đôi giá trị thị trường.
Bởi vậy từ bé đến lớn, tôi luôn chịu sự chèn ép và dạy dỗ của anh.
Tôi chán chường với cái dáng vẻ kiêu ngạo và thận trọng ấy của anh.
Thế là vào một đêm mưa, tôi đánh thuốc mê anh, muốn xem anh diễn trò mèo.
Nào ngờ lúc rời đi, làm thế nào cũng không mở được cửa.
Người đàn ông ôm lấy eo tôi từ phía sau.
Dưới cặp kính nửa gọng là nụ cười thành thục lão luyện.
"Khóc cái gì? Chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường mà thôi."
“Hay em không nghe giảng trong tiết sinh học.”
"Xem ra anh cần phải dạy kèm cho em một chút."