”Nếu như nhất định phải có người ra đi thì tại sao người đó lại là ta chứ”
Năm tuổi đẹp nhất đời, ta vấp ngã vào Lục Cảnh Nghi. Một người học thức, cao lãnh, tri thức hơn người, dung mạo tự mĩ cảnh trần gian. Kể từ đó ta bắt đầu hết mình theo đuổi.
” Cảnh Nghi, Hôm nay ngài có đến Tân Xuyên không?”
” Ta nghe nói, Ở đó có hoa Thanh Liễu nở trước kinh thành một tháng lận.”
” Thứ lỗi, Thưa Bạch cô nương, ta còn nhiều việc không dám đặt sở thích lên trước quốc gia đại sự”
” Vậy sao”
….._____________________…
” Cảnh Nghi, Hôm nay công chúa tổ chức thưởng hoa, ngài có đi không?’
” Thần thứ lỗi”
‘ Ò”
Rất nhiều, rất nhiều và lần cuối ta gọi cái tên này là ở trong nhà ngục Địa Dương:
” Cảnh Nghi, Tại sao? Phụ thân đáng bị như thế sao?”
Hắn không trả lời
Ta nghĩ: Cha ta đang vậy sao?
Câu cuối ta mơ hồ nghe được từ chàng là:
” Xin nàng, Bạch Xuyên Linh, lần sau đừng thích ta nữa nhé. Tìm người xứng đáng hơn.”
Nhất định, Không bao giờ có lần thứ hai.