Tuổi Mười Tám Mãi Không Lớn

Tôi chết vào mùa xuân năm tôi mười tám tuổi.

Vào lúc nhìn thấy hòn đá trên núi lăn xuống, tôi đã hét lên với tài xế: “Đá lăn!”

Tài xế quay đầu lại, cười ha ha nói: “Cậu cũng nghe bài hát này à, cậu nhóc?”

Vì thế xe buýt đã ầm ầm đâm vào hòn đá lăn từ trên núi xuống. Hòn đá lăn xuống ngọn núi, lăn đến đường quốc lộ ven biển, rồi lăn ra đại dương xanh thẳm.

Lăn mịa ông đi, đồ tài xế ngớ ngẩn.

ĐOẢN VĂNNgôn tìnhtiểu thuyếttổng tàiTrọng sinhtruyện chữtruyện ngắntruyenAInt.com