Ta liều mạng cứu sống vị tiểu tướng quân, thế mà hắn lại đối xử bạc bẽo, chỉ muốn hủy hôn với ta.
Hắn mắng ta tâm địa độc ác, quay đầu lại cưới thứ muội, ca ngợi nàng ta ôn nhu thuần lương.
Còn ta gánh hết nhục nhã, không ai muốn cưới, chỉ đành gả cho gian thần tiếng xấu đầy mình, Hoắc Chương.
Ngày xuất giá, hắn đột nhiên một mình một ngựa đến cướp dâu, nói nguyện ý nạp ta làm thiếp.
Hoắc Chương cười khẩy hỏi: “Chỉ loại nhan sắc này thôi, cũng đáng để ngươi nhung nhớ nhiều năm như vậy sao?”
Về sau, tiểu tướng quân quỳ rạp dưới chân ta, tha thiết cầu xin ta thu nhận hắn, dù chỉ là phận nhỏ bé.