Tỷ tỷ của ta trời sinh ngạo cốt.
Khi nạn đói xảy ra, quý nhân phát cháo từ thiện, nhưng tỷ tỷ lại cầm lấy bát và hất đổ cháo trên mặt đất.
Nàng hiên ngang lẫm liệt mà nói:
“Nhà ta tuy rằng nghèo, nhưng chúng ta không cần ăn đồ bố thí của người khác.”
Mẫu thân luyến tiếc lương thực, dành dụm đồ ăn để lại cho tỷ tỷ và ta, còn bà thì sống sờ sờ mà chết đói.
Vì mạng sống, chúng ta đến Vương phủ làm nha hoàn, tỷ tỷ bán của cải của mẫu thân lấy tiền mặt, mua một bộ đồ mới cho mình rồi răn dạy ta:
“Bình thường ta đã dạy ngươi cái gì? Bất cứ lúc nào cũng phải ăn mặc chỉnh tề, ngươi phải biết giữ thế diện.”
Ma ma quản sự khen nàng một câu có khí khái, để nàng được đến thư phòng mài mực, còn ta thì bị phái đi giặt quần áo.
Sau đó biểu thiếu gia nhìn trúng ta, muốn nạp ta làm thiếp, tỷ tỷ biết được thì lập tức thay đổi sắc mặt:
“Sao ngươi có thể hạ tiện đến mức chủ động làm thiếp cho người ta?”
Biểu thiếu gia cảm thấy tỷ tỷ là một người thú vị, muốn bỏ rơi ta để nạp nàng, nàng vội vàng thẹn thùng đáp ứng, còn nói bọn họ chính là chân ái.
Ta ngày nào cũng phải lao động, lúc ốm nặng đành phải năn nỉ tỷ tỷ mời đại phu cho mình, thế nhưng nàng lại bình tĩnh đáp:
“Ngươi làm người phải có cốt khí, không thể dễ dàng nhờ vả người khác. Cho dù có phải bò cũng phải tự mình bò đến y quán.”
Cuối cùng, ta đã chít trên đường trong lúc bò đến y quán.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta đã quay trở lại ngày đầu tiên khi bước vào Vương phủ.