Lấy nhau sáu năm, ta mới hoài thai. Vậy mà phu quân ta lại nghênh thú một ả đàn bà đã từng rời bỏ chàng ta. Nàng ta chỉ khẽ hỏi: “Chàng còn nhớ thiếp không?”, phu quân ta đã vội vàng muốn trao ngôi vị chính thất cho ả.
Người mẹ chồng ta phụng dưỡng sáu năm khuyên ta nên biết đủ, dặn ta nên biết tự lượng sức mình.
Em chồng ta chăm bẵm từ thuở bé, lại chê ta chỉ là phận gái nhà buôn không xứng với huynh trưởng của nàng.
Ngay cả đứa em chồng ta liều mình cứu sống, cũng nói ta bốn năm không mang thai, hưu ta cũng chẳng có gì đáng trách.
Ta hỏi phu quân: “Chàng cũng nghĩ vậy sao?”
Sự im lặng của phu quân như thiêu đốt tâm can ta.