Ta là đại nha hoàn trung thành nhất bên cạnh thiếu gia, lo liệu mọi nhu cầu của hắn ta đều đáp ứng, duy chỉ trừ một điều… thị tẩm.
Ta không muốn làm thiếp thất, chỉ mong đợi đến ngày rời phủ, xin hắn cho phép ta tự chọn một tấm chồng như ý.
Nào ngờ đâu, hôm ấy thiếu gia bị phạt bằng gia pháp, phu nhân đến kiểm tra phòng hắn, vừa thấy eo thon như liễu lay theo gió của ta, tức khắc nổi trận lôi đình: “Đồ hồ ly tinh! Thì ra là ngươi quyến rũ con ta!” Chủ mẫu hạ lệnh, ta lập tức sống sờ sờ bị đánh tới chết.
Ta bỗng hiểu ra, ta đã được trọng sinh vào thời khắc then chốt của vận mệnh.
Nhị thiếu gia được nhắc đến, chính là Bùi Linh Quân, đích tử duy nhất của Bùi phủ, được nâng niu như châu như ngọc. Hắn không thích đọc sách, chỉ thích son phấn, rong chơi chốn khuê các. Vì vậy, dù tuổi hắn còn nhỏ nhưng đã là mục tiêu của biết bao nha hoàn trong phủ, ai cũng muốn được trèo lên giường hắn, mong sau này có thể được làm thiếp thất.
Kiếp trước, ta và Liên Chi đều vì nhan sắc mà được chọn vào hầu hạ hắn. Khi ta được thăng lên làm đại nha hoàn, trông coi mọi việc trong phòng, thì Liên Chi lại bất chấp lời khuyên can của ta, trao thân cho Nhị thiếu gia. Các nha hoàn khác cũng rục rịch. Nhị thiếu gia nếm thử đủ cả, rồi đến ép buộc ta, nhưng ta đã cự tuyệt. Bùi phủ xa hoa quá độ, ngày sau ắt sẽ gặp tai ương, ta không thể để mình sa đoạ giữa chốn này.
Thế nhưng Liên Chi lại cho rằng ta đang giả vờ thanh cao. Nàng ta thừa lúc Nhị thiếu gia gây họa bị gia pháp trừng trị, liền chạy đi mách lẻo với phu nhân, đổ hết tội lỗi lên đầu ta. Phu nhân thấy ta có nhan sắc, tức giận quát: “Đồ hồ ly tinh! Thì ra là ngươi quyến rũ con ta!” Bà ta ra lệnh một tiếng, ta lập tức sống sờ sờ mà bị đánh cho tới chết. Còn Nhị thiếu gia, kẻ ngày thường đòi ăn son trên môi ta, lại trơ mắt nhìn ta tắt thở, run rẩy không dám nói một lời.