Thuở nhỏ, ta từng mắc bệnh khiến đầu óc trở nên ngớ ngẩn, vì thế tỷ tỷ chẳng an lòng về ta, sau khi xuất giá đã đem ta giao cho tiểu thúc chăm nom.
Phu quân ta vốn là kẻ ăn chơi lêu lổng, không làm được việc gì, suốt ngày chỉ lo chuyện tầm thường.
Còn tỷ phu của ta là người cẩn trọng, ôn nhu, lại bị một nữ tử yếu đuối vướng lấy, dây dưa không dứt, cho đến khi nàng ấy có mang.
Tỷ tỷ ta đau lòng khôn xiết, nhìn thấy phu quân ta tay xách lồng chim, nghênh ngang bước qua, nhắm mắt than dài: “Cả muội và ta, chẳng lẽ phải uổng phí thanh xuân ở nơi đây sao? Muội có đi không?”
Ta quay đầu nhìn phu quân khờ khạo của mình, rồi kiên quyết gật đầu: “Đi.”
Tỷ tỷ đi đâu, ta liền theo đó.
Ngay khi chúng ta chuẩn bị bỏ trốn, lại phát hiện phu quân của ta đã kề dao lên cổ đại ca, nheo mắt, cười lạnh: “Đi đi, quỳ trước đại tẩu mà xin lỗi, giải quyết ả nữ tử kia nữa.”
Hắn nghiến răng: “Nếu không, cả nương tử ta cũng sẽ bỏ trốn theo mất.”
Rồi hắn nhìn về phía ta đang run rẩy trong góc, vẻ mặt tủi thân: “Vãn Vãn, chẳng lẽ nàng không cần ta nữa sao?”