Lục Hành từng nói, ta như vầng trăng sáng trên trời không ai với tới nổi. Nhưng hiện giờ hắn đã tìm được vầng trăng mình đánh rơi ở nhân gian rồi.
Không chỉ hứa hẹn cho nàng ta làm trắc phi, hắn còn ra sức níu giữ ta bằng lời lẽ mềm mỏng lẫn thủ đoạn lôi đình.
“Ngôi vị trung cung luôn là của nàng, nàng còn băn khoăn gì nữa?”
Trong mắt Lục Hành tràn đầy dịu dàng trìu mến, nhưng ta chỉ nhớ kỹ một câu của hắn.
“Chiêu Chiêu, tính tình Vãn Tranh mềm yếu, nàng nhường nhịn nàng ấy một chút đi.”
Mối tình chóng vánh này, là ta từ bỏ trước.