Chiến tranh khốc liệt lấy bao nhiêu mạng người, một chàng trai ba mươi tuổi xuân vác lên mình ý chí, công lý và khát vọng hoà bình. Mang theo lý tưởng cuộc đời mình, tay cầm súng, vai vác độc lập tự do. Trong tim người lính ấy chỉ có Đảng và công lý. Chiến tranh qua đi nhưng những nơi khác vẫn còn mãi những tên phản quốc và tổ chức khủng bố, bọn chúng tựa như những con thủy quái nằm sâu dưới đại dương mênh mông chỉ chờ ngày ngoi lên tàn phá.
Tống Miên thấy rõ mồn một những nghịch cảnh đẫm máu, âm thanh tuyệt vọng đứa trẻ khóc xé ruột gan len lỏi vào trái tim sắt đá và hành hạ, hay những người vợ thần trí không bình thường vừa ôm xác chết thối rữa vừa khóc. Bất chấp mọi hình phạt, làm trái lệnh cấp trên, ngày anh lên đường màn mưa trên trời trút xuống như gánh nặng nước A thời bấy giờ. Trước ngực mang phiên hiệu SS69 và biệt hiệu “Lính đánh thuê” rời khỏi đất nước B vừa có được hòa bình không lâu.
Giữa tiết trời nóng rực, cát bụi bay tràn ngập nơi đỉnh đầu, lần đầu tiên cô gặp người chiến sĩ toàn thân máu me ấy, đã rất sợ hãi rất muốn chạy trốn. Nhưng sau này mỗi khi nghĩ đến, cô lại cảm thán, nếu như lúc đó chạy đi, có lẽ cuộc đời này sẽ không bao giờ có được một người chồng như Tống Miên, không bao giờ tìm được hoàng hôn thứ hai của cuộc đời mình.
Tống Miên không chỉ mang lại ánh sáng rực rỡ cho đất nước xa lạ, không chỉ cứu vớt những người vô tội, mà còn cứu cả cuộc đời đau thương và bất hạnh của Sơn Chi.
Ngày thành hôn, cô cười ấm áp.
“Đời này có nhiều hối tiếc, chỉ là không hối tiếc khi làm vợ Tống Miên.”