Vì Nàng Từ Bỏ Giang Sơn
Ta là sủng phi của hoàng đế.
Sau khi chết một nghìn năm, mộ của ta bị người ta đào lên.
Một nhát xẻng của máy xúc đã làm hỏng phượng quan mà ta đã tranh sủng rất lâu mới có được.
Ta tức giận đến nỗi đội mồ sống dậy, chạy quanh công trường truy đuổi mọi người như điên.
Kết quả là bị một đạo sĩ đi ngang qua thu vào trong hồ lô.
Đang lúc ta suy nghĩ cách đục một lỗ trên hồ lô để trốn ra ngoài thì bên tai ta vang lên một tiếng nói thầm.
[Thứ này trông giống hệt quý phi chết yểu của ta, chỉ có điều con mắt có hơi đỏ.]
Mắt ta đỏ ư? Mắt ta đỏ còn không phải vì bị chọc tức à!
Không phải, khoan đã, giọng nói này...
Ta kinh hoàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của đạo sĩ.
Bệ hạ, người giấu diếm ta tu luyện tà thuật trường sinh bất lão đúng không?