Ta có hai người thanh mai trúc mã, nhưng không ai trong số họ thích ta.
Người mà bọn họ yêu thích đều là muội muội của ta, nàng yếu đuối tựa liễu trước gió.
Còn ta, trời sinh mạnh mẽ, tâm địa tàn nhẫn.
Khi muội muội đến tuổi cập kê, lễ vật mà bọn họ nhờ ta đưa tặng không hiểu sao lại bị nhiễm độc, khiến muội muội nằm liệt giường, hôn mê không tỉnh.
Ta trở thành nữ nhân rắn rết, ai ai trong kinh thành cũng tránh xa.
Bình Dương Vương Tiêu Cảnh Sách lại phái người đến cầu hôn, muốn cưới ta để xung hỷ.
Nghe nói Tiêu Cảnh Sách thân thể yếu nhược, nhiều bệnh tật, cưới ta chỉ vì mệnh cách của ta hung dữ, có thể áp chế bệnh tật của hắn.
Trước khi xuất giá, kế mẫu dặn dò kỹ lưỡng, bảo ta tuyệt đối không được lộ ra bản tính thật sự trước mặt Tiêu Cảnh Sách.
Đêm tân hôn, Tiêu Cảnh Sách, đang bệnh liệt giường, ánh mắt đầy vẻ áy náy: “Nghe nói phu nhân ái mộ Vệ tiểu tướng quân, lần này là ta ngang ngược đoạt ái, thật vô cùng xin lỗi.”
Vệ tiểu tướng quân chính là một trong hai người thanh mai trúc mã của ta.
Nhờ hắn mà chuyện kia truyền khắp cả kinh thành, nếu không thanh danh của ta chẳng đến mức tệ hại như vậy.
Ta nghiến răng, nhớ đến lời kế mẫu dặn dò, bèn giả bộ yếu đuối nói: “Sao có thể trách phu quân được? Là ta không phân biệt rõ người và chó mà thôi…”
Tiêu Cảnh Sách khẽ cười một tiếng: “Để bù đắp, phu nhân muốn gì, ta cũng sẽ không từ chối.”
Ta lập tức trở nên phấn khởi, nhưng vẫn lễ phép hỏi một câu: “Chàng… thật sự ta có thể chứ?”
Phu quân yếu đuối đến cực điểm của ta, sắc mặt trắng bệch, quay đầu đi ho hai tiếng: “Xin phu nhân thương xót.”