Sư phụ rước về một tiểu sư muội.
Trời ơi, nàng ấy đúng là tuyệt sắc giai nhân! Tiếc là nàng lại chẳng ưa gì ta, xem ta như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt.
Nàng chỉ hận không thể tống ta ra khỏi sư môn, phế bỏ tu vi, cho ta sống dở ch/3t dở. Được thôi, nàng muốn gì ta chiều nấy!
Nhưng mà, nàng quên mất một điều, ta còn có bảo kiếm Việt Xuân. Thế nên, số nàng hẩm hiu, định sẵn là phải nằm đo đất dưới lưỡi kiếm này rồi.