Editor: Chanh
Giới thiệu:
Thân là công chúa dị quốc, ta lại bị ép gả cho tên Thừa vương phế vật. Thành thân hơn một tháng rồi, ngay cả mặt hắn, ta còn chưa thấy. Trắc phi được sủng ái kia lại còn đến khiêu khích: "Muội muội đừng trách tỷ tỷ hôm nay mới đến dâng trà, thật sự là do Vương gia ngày nào cũng ở lại viện của tỷ tỷ, tỷ tỷ không thể rời thân a."
Ta bực mình, rút kiếm chém chết ả ta luôn.
Ban đầu ta còn tưởng tên Thừa vương kia sẽ nổi trận lôi đình, giết ta để báo thù cho ả. Ai ngờ hắn lại nắm lấy tay ta đang làm loạn, ánh mắt sâu thẳm: "Vương phi chơi chán rồi sao? Chơi chán rồi thì đến lượt ta!"
Bề ngoài Tần Thừa Diễn nổi trận lôi đình, trách phạt không ít hạ nhân truyền chuyện ta giết ả Vân trắc phi ra ngoài, nhưng cũng không có ý định làm gì ta.
Vì vậy, kinh thành lại đồn đại ta là hồ ly tinh đến từ Nguyệt Uyển, chưa đầy một tháng đã mê hoặc hắn đến mất lý trí, nếu không thì sao có thể thờ ơ với cái chết của Tống Vân?
Khi lời đồn đại ngày càng lan rộng, ta đang đè Tần Thừa Diễn trên giường thưởng thức thân hình thon dài của hắn.
Hắn tức giận ngăn cản bàn tay đang làm loạn của ta: “Bản vương chưa từng nghe nói giải độc còn phải cởi y phục!”
Đương nhiên không cần cởi y phục.
Chỉ là mỹ nam trong lòng, hơn nữa ta từ trước đến nay không biết xấu hổ đến cực điểm.
Vì vậy, ta cởi áo ngoài của hắn, ngắm nhìn gần gương mặt khuynh quốc khuynh thành này và thân hình bên dưới.
Ánh mắt dính chặt của ta chạm phải ánh mắt của hắn, hắn lập tức đỏ mặt tía tai.
Ta giải thích một cách hùng hồn: “Vương gia, ngài thật là kiến thức nông cạn, không chỉ hôm nay giải độc phải cởi y phục, lần sau, lần sau nữa, cho đến khi độc của ngài hoàn toàn được giải, mỗi lần giải độc ta đều sẽ tự tay cởi y phục cho ngài.”