Trong yến tiệc ngày xuân, chỉ vì một bài thơ mà ta được hoàng đế khâm điểm làm Tuyên vương phi.
Tuyên Vương tuổi trẻ, sức như lang như hổ, quần ta suốt đêm.
Ta khổ không thể nói, nhiều lần bảo hắn nên kiềm chế một chút.
Hai mắt hắn tỏa sáng, vẫn đè ta ra chơi xếp hình cả đêm.
Người ta truyền tai nhau, Tuyên vương chỉ độc sủng Vương phi, hai người phu thê tình thâm.
Hạnh phúc quá lại dễ khiến người ta ghen ghét.
Bị người hạ độc bỏ mình, ta sống lại trong bữa tiệc ngày xuân năm ấy.
Muội muội giành trước một bước, đọc bài thơ ta làm ra.
Ta thì thừa dịp người khác chưa chuẩn bị, trở về phủ thu dọn tay nãi chạy trốn khỏi kinh thành.
Chạy đến cổng thành, Tuyên Vương trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi chặn ta lại: “Mẹ kiếp, ta biết ngay nàng sẽ bỏ trốn mà!”
(…)