Ngày nhà họ Tô bị tịch biên, phụ thân khoác lên người ta bộ xiêm y lộng lẫy, đẩy ta ra trước mặt quan binh: “Đây chính là đại tiểu thư Tô Nguyệt Oanh của nhà họ Tô.”
Người đời đều nói phụ thân là bề tôi trung thành. Gặp lại, phụ thân đã là Thần Vũ đại tướng quân được tân đế sủng ái nhất, Tô Nguyệt Oanh trở thành mẫu nghi thiên hạ, cùng tân đế sống bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Còn ta, chỉ là một kỹ nữ nơi lầu xanh, mặc người mua vui.
Mẫu thân vì muốn chuộc thân cho ta, dù mang bệnh nặng vẫn cố gắng lết thân đến cầu xin phụ thân, nhưng lại bị người gác cổng đánh chết bằng hai gậy.
Ta cầu xin Tô Nguyệt Oanh lo liệu hậu sự cho mẫu thân, không ngờ lại nhận được câu nói lạnh lùng: “Chốn lầu xanh thiếu gì kỹ nữ thanh cao, nếu ngươi giữ mình trong sạch, ta còn có thể giúp, nhưng ngươi tự cam đê hèn, ta sẽ không giúp hạng người như vậy.”
Đêm hôm đó, ta bị chặt đứt tứ chi, ném xuống sông.
Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày nhà họ Tô bị tịch biên, lần này, hãy để Tô Nguyệt Oanh tự mình nếm trải sự “trong sạch” nơi chốn lầu xanh.