Ta thay thế tỷ tỷ, gả cho Cảnh Hành – một vị quyền thần mang tiếng ác khắp kinh thành. Tỷ tỷ là đích nữ, được cả nhà cưng chiều hết mực, nhưng lại là một người câm.
Vì vậy ta cũng chỉ có thể giả làm người câm.
Đêm tân hôn, ta ở trong phòng đợi đến khi sắp ngủ thiếp đi, cuối cùng cũng có người đẩy cửa bước vào, sau đó khăn voan đỏ trên đầu ta được vén lên.
Ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy một khuôn mặt đẹp đến mức không thể tin được, suýt nữa thì thốt lên “Đẹp quá!”, nhưng đột nhiên nhớ ra thân phận hiện tại của mình.
A đúng rồi, bây giờ ta là một người câm.
Vì vậy chỉ đành ngây ngốc nhìn hắn, cố gắng dùng ánh mắt để truyền đạt những suy nghĩ trong lòng.
Cảnh Hành khẽ nhếch khóe môi, đưa tay nâng cằm ta lên, như đang cẩn thận quan sát: “Nghe nói phu nhân ba năm trước từng bị một trận ốm nặng, giờ không nói chuyện được nữa, xem ra, cũng không kêu được chữ “đau” rồi phải không?”
Ta lập tức hoảng sợ. Hắn nổi tiếng là người ác độc, chắc là không có sở thích kỳ quái nào đâu nhỉ?
Đang suy nghĩ, hắn bỗng cười khẽ rồi nói tiếp: “Nhưng mà ta nghe nói, cho dù là người câm, ít nhất cũng có thể phát ra một số âm thanh nhỏ.”
Sau khi tỷ tỷ trở thành người câm, ta chỉ gặp nàng ta một lần trước khi ta gả đi, cũng không biết rõ tỷ ấy có thể phát ra âm thanh như thế nào.
Nghe Cảnh Hành nói vậy, ta liền tin là thật, bèn ừ ừ hai tiếng. Hắn đột nhiên cười rộ lên, đôi mắt giống như chiếc chén lưu ly phản chiếu ánh sáng, long lanh và sáng đến lạ thường, lại nhìn ta với ánh mắt đầy tình ý.
Hắn cúi đầu hôn ta, thì thầm: “Như vậy cũng đủ rồi.”
Gương mặt ta bỗng chốc đỏ bừng.